Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

CŨNG THỂ... NGƯỜI DƯNG

Ừ thì! Nhỏ cứ về đi
Ta đâu khó tính, cần chi thưa chào
Chỉ cần thấy nhỏ ra vào
Là tim ai đó xôn xao lạ lùng

Gặp nhau bối rối, ngại ngùng
Lời chưa kịp tỏ, ngập ngừng rồi... quên
Chỉ còn có mỗi cái tên
Mà thành nỗi nhớ mà nên nỗi phiền

Ai xui nhỏ cứ ngoan hiền
Ai xui ta cứ nỗi niềm mông lung
Dù gì cũng thể... người dưng
Nên xa thấy... nhớ, mà gần... ngó lơ

Để rồi tiếc ngẩn tiếc ngơ
"Nhỏ về, chẳng biết.... bao giờ lại sang?"



0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More